Dazzling Breath (Novel) - Vol 4 - Chương 113
Giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, khiến Ji Won Woo đang mải mê gỡ riêng mấy khối xếp hình cửa sổ ra phải ngẩng đầu lên. Gye Yoon đã dừng tay lại và đang nhìn cậu chằm chằm.
“Có phải cậu đã bị bố và các anh trai mình đánh đập không?”
Đó không phải là một câu hỏi khó, nhưng Ji Won Woo lại chẳng thể trả lời. Bởi vì, chưa từng có một ai hỏi cậu như vậy. Người phụ nữ ấy thì đã tự mình biết được sự thật khi tận mắt chứng kiến vết thương của Ji Won Woo, còn khi đến phương Bắc thì chẳng một ai biết cậu là người của gia tộc Ji.
Hơn nữa, đó đã là chuyện từ rất lâu rồi nên chính bản thân Ji Won Woo cũng không còn nhớ rõ nữa. Thế nhưng, chỉ riêng sự thật là có người đang quan tâm đến mình cũng đủ khiến tâm trạng cậu trở nên thật kỳ lạ. Ji Won Woo lại lôi ‘biệt tài’ của mình ra. Giả vờ như chẳng có gì, cứ như chẳng có gì to tát.
“Đúng là tôi đã bị đánh. Nên tôi mới nói họ là kẻ thù còn gì.”
“Hiểu rồi.”
Hiểu cái gì cơ? Dù câu trả lời của anh ta khiến cậu bận tâm, nhưng ngay lúc này lại có một chuyện còn đáng bận tâm hơn.
“…Có chuyện lớn rồi.”
Vẻ mặt của Ji Won Woo trở nên sững sờ một cách nghiêm trọng, khiến ánh mắt của Gye Yoon cũng trở nên sắc bén.
“Sao thế?”
“Số lượng khối xếp hình cửa sổ là số lẻ.”
“Thế thì đã làm sao?”
Làm sao là làm sao? Đây là loại cửa sổ mở ra bằng cách ghép hai cái lại thành một cặp, nên nó phải là số chẵn, vậy mà bây giờ lại bị thiếu mất một cái. Ji Won Woo bực bội bắt đầu lục tung đống xếp hình lên. Nhưng vẫn không có. Dù cậu có tìm kỹ đến đâu, cũng chẳng thấy được một nửa còn lại đâu cả.
“Tôi phải liên lạc ngay với công ty sản xuất khối xếp hình này mới được.”
Nghe cái giọng vô cùng nghiêm trọng của Ji Won Woo, Gye Yoon phải cố gồng cả cơ mặt lại để không bật cười. Rõ ràng là chỉ mới lúc nãy, anh còn đang chìm trong cơn phẫn nộ sau khi nghe về quá khứ của Ji Won Woo, vậy mà chính chủ bây giờ lại đang cuống cuồng lên như thể trời sắp sập đến nơi chỉ vì một mảnh cửa sổ đồ chơi bị mất. Cuối cùng, khi Ji Won Woo nhấc cả cái thùng nhựa lên để kiểm tra xem nhà sản xuất là ai, Gye Yoon đã không thể nhịn được nữa mà phải cong môi lên.
“Cái đó để sau tôi…”
Cả Gye Yoon đang định nói là sẽ tìm mua cho cậu, và cả Ji Won Woo đang cố tìm số điện thoại của nhà sản xuất trên cái thùng, đều cứng đờ người ngay lập tức. Thay vào đó, cả hai đều lẳng lặng liếc mắt nhìn. Một mảnh xếp hình đang lơ lửng bay đến giữa không trung, ngay giữa hai người.
Một nửa cửa sổ màu vàng. Nó nhẹ nhàng đáp xuống ngay bên trên đống khối xếp hình cửa sổ mà Ji Won Woo đã phân loại ra. Lúc bấy giờ Ji Won Woo mới biết được năng lực của con bé là gì. Con bé có thể sử dụng năng lực điều khiển đồ vật. Dù đang trốn, nhưng con bé vẫn luôn chú ý đến mọi chuyện ở đây. Vừa tưởng tượng đến dáng vẻ đó, một nụ cười bất giác nở ra trên môi cậu.
“May mắn là đã có người tìm thấy cửa sổ giúp tôi rồi, nên chắc là không cần gọi điện cho công ty sản xuất nữa nhỉ.”
Ji Won Woo cố tình nói thật to để đứa trẻ cũng có thể nghe thấy, rồi cậu nhìn Gye Yoon. Cậu ra hiệu bằng mắt, bảo anh cũng hùa theo mà khen ngợi con bé đi, nhưng anh ta lại chỉ nhìn cậu chằm chằm. Ji Won Woo không thể chịu đựng được nữa, đành phải thì thầm.
“Mau khen đi chứ.”
“…Lúc cậu cười trông xinh thật.”
Hả? Ji Won Woo nhìn anh ta như muốn hỏi ‘Anh đang nói cái quái gì vậy?’, Gye Yoon ngược lại còn cau mày rồi quay phắt đầu đi.
“Không phải cậu bảo tôi khen à?”
“Không, ý tôi là không phải khen tôi…”
Ji Won Woo hất cằm ra hiệu về phía nơi đứa trẻ đang trốn. Thế nhưng Gye Yoon không nhìn thấy, nên lại tiếp tục nói một câu vô cùng thiếu tinh ý.
“Nếu không muốn nghe lời khen, vậy thì cậu khen tôi đi.”
“…”
Thấy Ji Won Woo không đáp lại, lúc này Gye Yoon mới chịu quay lại ánh mắt mà anh đang lảng tránh.
“Tôi không có điểm nào đáng để cậu khen à?”
Nghe cái giọng đầy vẻ bất mãn đó, Ji Won Woo lầm bầm đáp lại.
“Thì… anh có hai mắt, một cái mũi, một cái miệng?”
Nếu là một kẻ khác dám ‘khen’ anh bằng cái kiểu như vậy, thì Gye Yoon hẳn đã ban cho kẻ đó một phép màu biến hai con mắt thành một, và một cái mũi thành hai rồi. Thế nhưng, chẳng những không thấy khó chịu, mà lồng ngực anh lại còn râm ran ngứa ngáy, khiến anh chẳng thể nào nhịn được cười. Cái giọng điệu lầm bầm đó mới đáng yêu làm sao. Cả khuôn mặt vô cảm, cả bàn tay đang mân mê khối xếp hình, và cả đôi môi đang mím chặt kia nữa. Ánh mắt của Gye Yoon dừng lại trên đôi môi đó trong giây lát.
“Cậu có muốn kiểm tra những thứ khác nữa không?”
Thứ gì? Ji Won Woo vừa hỏi vừa liếc mắt lên nhìn. Gye Yoon tắt hẳn nụ cười, rồi nghiêng đầu sang một bên.
“Xem thử những thứ cần có trên người tôi liệu có đầy đủ hết hay không. Mà cũng có thứ chỉ cần cậu vừa nhìn thấy là sẽ phải thán phục ngay lập tức ấy.”
Dù anh ta chẳng hề chỉ vào một bộ phận cơ thể cụ thể nào, nhưng ánh mắt của Ji Won Woo trong giây lát suýt nữa thì đã liếc xuống dưới. Chắc là, không phải đâu nhỉ? Ngay lúc cậu đang hoài nghi, thì Gye Yoon đột nhiên rướn người về phía cậu rồi thì thầm.
“Tôi sẽ cho cậu chạm vào thử. Vì nó vừa to vừa cứng, đến mức một tay cậu không thể nắm hết được đâu.”
Đây chắc chắn là quấy rối tình dục. Nhưng điều nực cười hơn nữa là chính bản thân cậu lại đang bất giác ước lượng kích cỡ của nó. Kích thước mà một tay không nắm hết ư, nghe có hợp lý không cơ chứ. Ha, Ji Won Woo bật ra một tiếng cười khẩy ngắn, rồi để không tỏ ra là mình bị lép vế, cậu nhìn thẳng vào anh ta.
“Chà, cũng chưa biết chừng. Tôi nghĩ là nó sẽ teo lại ngay khi tôi vừa tóm lấy nó đấy.”
Ji Won Woo đã mạnh dạn khiêu khích đối phương, nhưng cậu hối hận ngay lập tức. Ánh mắt Gye Yoon thay đổi hoàn toàn, đến mức trông u ám hẳn. Mức độ của trò đùa đột nhiên dâng lên một cách nguy hiểm như sắp vượt quá giới hạn. Ji Won Woo cố gắng lờ đi sự căng thẳng, nhưng rồi cậu nín thở vì một cảm giác bất ngờ chạm vào tay mình. Cậu vội vã rụt cánh tay về, nhưng đối phương còn nhanh hơn. Anh ta tóm lấy cổ tay của Ji Won Woo rồi khẽ khàng hỏi.
“Cậu định tóm lấy nó thế nào? Như thế này sao?”
Cùng lúc với lời nói, anh ta chỉ dùng ngón trỏ và ngón cái vuốt nhẹ dọc theo cổ tay đang bị nắm giữ. Nơi ngón tay lướt qua khiến cậu run rẩy đến mức nổi cả da gà. Thứ anh ta nắm là cổ tay, nhưng cử chỉ vuốt xuống rồi lại lướt ngược lên rõ ràng là đang tượng trưng cho một ý nghĩa khác.
Bụng dưới của cậu đột nhiên căng cứng. Ji Won Woo cố gắng che giấu ý muốn né tránh ánh mắt của anh ta, rồi cố gồng sức để rút cánh tay mình ra. Thấy vậy, Gye Yoon càng siết chặt cổ tay cậu đến mức phát đau, rồi thì thầm.
“Tôi nghĩ cái của tôi còn to hơn thế này nữa đấy.”
Ji Won Woo không muốn để lộ sự căng thẳng của mình nên ngả người ra sau.
“Nếu chị của anh mà biết anh nói mấy lời bậy bạ này trước mặt trẻ con, thì chị ấy sẽ nói gì nhỉ?”
Quả nhiên, để phá vỡ bầu không khí thì chẳng có gì hiệu quả bằng việc lôi gia đình ra. Ngay lúc Gye Yoon cau mày và nới lỏng tay, Ji Won Woo đã không bỏ lỡ cơ hội mà rút ngay cánh tay mình về. Gye Yoon cũng quay trở lại tư thế ban đầu rồi lầm bầm.
“Tất nhiên là tôi chỉ nói cho một mình cậu Ji Won Woo nghe thôi.”
Rồi anh ta dùng tay vuốt ngược tóc lên, đoạn rời đi mà không thèm chào hỏi một câu. Ji Won Woo cũng chẳng buồn giữ anh ta lại. À không, phải nói là cậu đang cúi gằm mặt nên chẳng thể nhìn được. Bởi vì lúc anh ta đứng dậy, cậu đã lỡ nhìn thấy cái hình dáng thon dài lộ rõ trên đùi anh ta mất rồi.
Cứ đà này, không khéo mình bị Gia chủ Gye đuổi đi thật mất? Một mặt thì thầm lo lắng, mặt khác khuôn mặt cậu lại vô cớ nóng bừng lên. Ji Won Woo dùng một tay che miệng, tay còn lại thì mân mê khối xếp hình, rồi cậu chợt khựng lại. Một khối xếp hình đang lơ lửng, nhẹ nhàng bay về phía này.
“Anh đừng khóc nữa.”
Trưởng phòng Jeong rời mắt khỏi màn hình CCTV rồi đưa khăn giấy cho Jae Hak đang đứng bên cạnh. Dù cho đến tận lúc Ji Won Woo tự mình hoàn thành ngôi nhà xếp hình, cũng không có thêm một khối nào bay ra nữa, nhưng chỉ riêng việc con bé chịu phản ứng thôi cũng đủ khiến hốc mắt của Jae Hak đỏ hoe. Anh ta khịt một tiếng, dùng khăn giấy xì mũi rồi cố gắng lắm mới bình tĩnh lại được, và Trưởng phòng Jeong đã không thể chịu đựng thêm mà lên tiếng.
“Cũng chỉ là con bé di chuyển có hai khối xếp hình thôi mà.”
Con bé còn chưa chịu ra ngoài mà vẫn cứ trốn tịt trong góc. Cứ đà này, lỡ mà con bé chịu ló mặt ra chắc anh ta sẽ khóc rống lên mất.
“Hwan nhà chúng ta, khịt! Thích nhất chính là chơi xếp hình, thế mà, haa, mấy tháng nay con bé không thèm động đến một lần nào.”
Thực lòng mà nói, dùng từ ‘chơi’ cho bây giờ cũng không đúng lắm, nhưng Trưởng phòng Jeong sợ lại vô tình kích động tuyến lệ của anh ta nên đành cho qua. Dù sao thì, đó cũng là một tín hiệu cho thấy con bé đã không còn đau đớn nữa.
“Mà nói gì thì nói, cậu Ji Won Woo cũng không tệ chút nào, đúng không?”
Trưởng phòng Jeong nhanh chóng đổi chủ đề rồi chỉ tay vào màn hình CCTV. Trên màn hình, người đến đổi ca vừa bước vào và báo cho Ji Won Woo biết là cậu có thể rời đi. Cậu đã không rời đi ngay mà còn liếc nhìn về phía đứa trẻ một lần, nhưng rồi cũng nhanh chóng cúi đầu chào một cách lễ phép rồi quay người bước đi.
Đối với Trưởng phòng Jeong, hình ảnh này có chút ngoài dự đoán. Thỉnh thoảng cũng có những Guide không đủ điều kiện nhưng lại tự mình tình nguyện đến, hoặc những kẻ muốn trở thành bảo mẫu của con bé. Điểm chung của bọn họ là ngay từ đầu đã cố gắng tìm mọi cách để được ở bên cạnh con bé.
Cũng có người nhiệt tình mong muốn con bé sẽ quen với mình rồi mở lòng, và cũng có người là vì cảm thấy thương hại con bé. Thế nhưng, dù họ có nói là vì con bé đến đâu đi chăng nữa thì trong một góc khuất của trái tim, lòng tham vẫn luôn tồn tại.
Bởi vì đây là gia tộc Gye, nơi được đồn đại là giàu có nhất trên cả lục địa. Người thừa kế của nơi đó lại đang phải chịu đựng đau khổ đến mức bị gọi là một lời nguyền. Đã có không ít người ngấm ngầm mong muốn mình sẽ trở thành vị cứu tinh của gia tộc Gye, những người đang thống trị phương Bắc. Vì vậy, bọn họ đã luôn cố gắng hết sức để lấy được lòng của đứa trẻ.
Thế nhưng, gia tộc Gye không hề mong muốn những kẻ như vậy. Nếu mục đích của họ đơn thuần chỉ là lòng trắc ẩn, họ sẽ bị đuổi đi và được bảo là hãy đi giúp đỡ những người khác còn đang trong hoàn cảnh tồi tệ hơn. Bởi vì những kẻ chìm đắm trong ảo tưởng cứu rỗi đó, sau này thể nào cũng sẽ muốn nhận được một cái giá đền đáp cho kết quả. Dù cho đó không phải là một cái giá vật chất, thì cũng là sự biết ơn, sự công nhận, hay là sự tôn kính của mọi người.
Lịch ra như thế nào vậy shop ơi
huhu sốp ko có lịch cụ thể b ui, chỉ rãnh lúc nào làm để up lúc đó thui ạ ~.~
Shop ơi ra chap mới đi. Đang cuốn quá 😍😍
Bộ này sốp phải làm theo cuốn nên hơi lâu ý, sốp mới làm dc có 1/3 cuốn 3 à 🥲
Shop ơi mong shop up thêm chap đi, nhớ quá😂😂
sốp đang tăng tốc đây ạ >.<
shop ơi, nhớ shop quá nè
Huhu đợi sốp
shop năng suất quá, cám ơn shop
🥰🥰🥰
Vô thấy chap mới ,mừng quá shop ơi
Vol 4 trans xong r đó mà sốp chưa có beta xong thôi 🤣
Hôm nay có chương mới không shop ơi?? 🥹
Sốp chưa beta xong nữa ý, dc thì tối khuya sốp up vài chương trc nhé
cảm ơn shop nha 🥰🥰
sốp up trc 9c nha, sốp cũng đang bị cuốn quá đi mất kkk
Mê shop quá, toàn dịch truyện hay không í
huhu bộ này sốp mua để tủ lâu rồi h mới lôi ra làm dc ý, thực sự hay.
Hôm nay có chương mới khum shop, em hóng quá hiuhiu
có rùi nha, đi làm về là sốp cắm đầu làm lun ý ~^.^~
Cảm ơn shop rất nhiều 🥰🥰
Shop ơi, Dazzing breath có tổng bao nhiêu chương vậy ạ
DB tổng cộng 7 quyển á b, hiện sốp vừa end quyển 4, chính truyện còn 2 quyển và 1 quyển ngắn nữa thôi.
Yêu nhà dịch, truyện hay mà năng suất quá. Đúng là thiên đường mới tìm được hehe
😍😍😍
shop ơi truyện này bao nhiêu Vol vậy ạ
Truyện gồm 7 vol chính truyện vs 1 vol ngoại truyện á b
Mình đang lần theo tiến độ manhwa để tìm chương trong novel mà ko ngờ nó đã xong vol 1 rồi sốc luôn cắt nội dung hơi khiếp thảo nào mình đọc hết 16 chap mà ko hiểu khá nhiều thứ chắc phải đọc novel từ chương 1 để hiểu bối cảnh hơn. Tks shop đã dịch full novel nhoa
Hi, mấy vol đầu sốp làm có sai sót mong b thông cảm nhé 😂
Quá tuyệt vời luôn bạn ơi. Lại thêm 1 bộ đã hoàn thành nữa rồi. Cảm ơn bạn đã dịch nha. Yêu thương nhiều nhiều. ❤️❤️
Hi cảm ơn b đã đồng hành cùng sốp 🥰
Vol cuối bao nhiêu chương dị shop??
Vol 8 mình xem tầm khoảng 14-15c á b
Bộ này có yếu tố adult(H) k ạ
Có á b, nhưng phải tới vol 4 mới có ạ
Hu hu full rồi, cảm ơn sự năng suất của nhà dịch, em sẽ theo các anh chị
Cám ơn b rất nhìu 🥰😘
Nay có chương mới khum shop ☺️??
vol 8 của DB cho sốp hẹn tới thứ 4 nghen, sốp chưa chép raw kịp nữa mà bận quá huhu
Sốp ưi. Chừng nào rảnh nhớ làm Q8 nữa nghen. Cảm ơn sốp nhiều nhiều.
Tối nay có r nha, sốp làm xong nửa quyển r mà tối đi công việc chưa kịp chia chương nữa
Cảm ơn shop rất nhiều ☺️☺️ Truyện shop dịch vừa hay lại còn nhanh hiuhiu.
sốp cám ơn b nhiều nè, mong b luôn ủng hộ sốp ạ ^.^