Cherry Cake (Novel) - Chương 12
Anh ta hiếm khi cảm nhận được sự yêu thích hay ghét bỏ đối với đồ ăn đến thế, nhưng bữa cơm Su Hyeon dọn ra lại ngon một cách rõ ràng. Đúng như lời cậu nói rằng có nhiều rau nên sẽ không mặn, gia vị được nêm nếm rất vừa phải. Có lẽ vì là cơm nhà nên còn có vị thanh đạm khác hẳn đồ ăn ngoài hàng quán.
“Hợp khẩu vị của chú ạ? Vậy thì may mắn quá ạ. Làm xong tôi mới nghĩ không biết chú có ghét món này không. Có nhiều người không thích tương đậu nành lên men mà.”
Có lẽ đã yên tâm khi nghe nói ngon, Su Hyeon lại cúi đầu xuống ăn cơm. Nồi canh hầm đang sôi lục bục trên bếp có vẻ vẫn còn nóng nên cậu không ăn ngay mà thổi phù phù cho nguội bớt.
“Canh hầm cũng ngon lắm ạ. Chú ăn thử đi.”
Gi Tae Yeon nhìn Su Hyeon như đang quan sát một sinh vật kỳ lạ. Từ lúc cái thứ bé bằng nắm tay kia dùng từ “bên đó” (ám chỉ người của GTY) đã thấy buồn cười rồi, nhưng càng nhìn lại càng có cảm giác như đang đối mặt với một sinh vật lạ lùng. Mà thật ra, ngay từ đầu việc có một đứa trẻ ở cái làng quê hẻo lánh này đã là chuyện kỳ lạ rồi.
“Để tôi múc ra cho chú nhé? Dù tôi đã ăn một thìa rồi nhưng mà…”
Thấy chú ấy chỉ nhìn chằm chằm không đáp lại, có lẽ nghĩ rằng chú ấy không hài lòng vì mình ăn trực tiếp từ nồi mà không múc ra riêng, Su Hyeon định đứng dậy. Gi Tae Yeon thờ ơ xua tay.
“Không cần đâu.”
Một kẻ có sở thích đánh người trong mấy cái container bẩn thỉu đầy bụi bặm thì không đời nào lại đặc biệt để ý đến chuyện vệ sinh cả. Gi Tae Yeon bắt chước Su Hyeon múc một thìa canh hầm kim chi ăn thử. Giống như món cơm trộn Bibimbap, canh có vị rất thanh tao.
“Canh cũng ngon.”
“Là do kim chi ngon thôi ạ. Vốn dĩ canh hầm với canh thì đều dựa vào vị kim chi hoặc các vị tương mà.”
Thấy chú ấy bắt đầu từ từ ăn cơm, Su Hyeon cũng tập trung vào bữa ăn của mình một cách nghiêm túc. Cậu xúc một thìa cơm đầy ụ tưởng như không vừa miệng rồi chăm chỉ nhai.
“Năm nay tôi định muối kim chi nhưng lại thôi ạ. Muối kim chi thì toàn làm cùng bà ngoại nên tôi chưa tự làm bao giờ, nhưng vì lúc nào cũng làm cùng nhau nên tôi nghĩ chắc mình tự làm cũng được. Nhưng mà vì có thể sẽ chuyển nhà nên nhỡ đâu lại phiền phức nên tôi quyết định không làm nữa. Mấy thứ đó cũng là gánh nặng mà.”
Có vẻ như việc cậu nói nhiều không phải chỉ là nói suông, Su Hyeon cứ líu ríu kể chuyện. Bộ dạng cậu chăm chỉ nhai cơm, nuốt xuống rồi hé đôi môi nhỏ xinh ra nói chuyện trông cũng khá là dễ thương.
“Thường thì mùa đông phải muối kim chi rồi ăn thịt luộc Suyuk mới đúng bài, Giám đốc có thích ăn thịt luộc Suyuk không ạ?”
Đối với Gi Tae Yeon, Su Hyeon là người đầu tiên cứ líu lo không ngừng trước mặt anh ta và cũng là người đầu tiên hỏi những câu vô bổ như vậy. Anh ta không nhớ mình đã từng dọa nạt người bình thường nào, nhưng đứng trên lập trường của họ thì anh ta là đối tượng mà họ phải gặp mặt vì những chuyện không hay ho gì, nên phần lớn đều tỏ ra khó chịu hoặc sợ hãi.
“Tôi thích thịt luộc Suyuk lắm. Nó vừa mềm vừa dai đúng không ạ. Cuốn với kim chi vừa mới muối xong ăn cũng ngon, mà ăn cải thảo với nhân kim chi bên trên cũng ngon nữa.”
Mặc kệ thái độ không mấy phản ứng của Gi Tae Yeon, Su Hyeon vẫn cứ nói những gì mình muốn nói và chăm chỉ ăn cơm.
“A. Với lại chú có thích kim chi muối cho cả hàu vào không ạ? Tôi thì không thích lắm. Không phải là tôi ghét hàu đâu, nhưng tôi thấy kim chi muối không có hàu thì tốt hơn. Nhưng mà lúc ăn thịt luộc Suyuk mà ăn kèm cải thảo với nhân kim chi rồi thêm cả hàu lên trên thì tôi lại thích. Vì nó có hương vị biển cả.”
Gi Tae Yeon lần đầu tiên biết rằng người ta có thể nói nhiều đến thế chỉ về một món kim chi.
“Nhắc đến hương vị biển cả tôi mới nhớ, Cơm trộn sò huyết cũng ngon lắm. Lần sau ra ngoài phải mua sò huyết về mới được. Luộc rồi bóc vỏ tuy hơi phiền nhưng mà làm một lần thì ăn được khá lâu đấy ạ.”
Su Hyeon nhìn thẳng vào mắt chú ấy và nói tiếp.
“Lần sau chú đến tôi sẽ làm cơm trộn Bibimbap sò huyết cho chú ăn nhé.”
“Lần sau?”
“Vâng.”
Lại là lời nói sẽ nấu cơm cho anh ta ăn nữa rồi.
“Xem ra nhóc không thấy khó chịu nhỉ.”
Đó hoàn toàn là một lời nói xuất phát từ sự tò mò.
“Sao lại phải khó chịu ạ?”
Nhưng Su Hyeon với vẻ mặt thực sự không hiểu tại sao chú ấy lại nói vậy, tròn mắt nhìn rồi nhanh chóng nở một nụ cười bẽn lẽn.
“Tôi đang rất thích ăn cơm cùng Giám đốc bây giờ mà. Nên tôi nghĩ lần sau chắc cũng sẽ vui thôi ạ.”
Tắm xong, Seo Su Hyeon chỉ cho Gi Tae Yeon biết phải dùng thứ gì để tắm rồi rời khỏi phòng tắm. Cậu đã băn khoăn không biết có nên bắt đầu bằng việc hướng dẫn cách sử dụng vòi hoa sen hay không vì nghĩ rằng đây có lẽ là lần đầu tiên chú ấy thấy một nhà tắm không có cả bồn tắm, nhưng người đàn ông này dường như cũng đã quen thuộc với kiểu phòng tắm như vậy rồi.
‘Nếu muốn ngắm dương vật thì cứ đứng đó tiếp đi.’
Nghe câu đó, Seo Su Hyeon vội vã bước ra ngoài. Làm gì có ai muốn ngắm nhìn bộ phận sinh dục của người khác chứ, đúng là một người kỳ lạ mà. Alpha trội hay người lớn thì thường có thể nói những lời như vậy một cách trơ trẽn ư?
“Mà chăn gối phải làm sao đây…”
Cậu lắc đầu nguầy nguậy để xua đi sự ngượng ngùng rồi bước vào phòng. Chăn và nệm mẹ cậu từng dùng đã cũ nên chắc chắn không thể dùng được nữa, chỉ còn lại bộ của bà và của cậu. Seo Su Hyeon lập tức mở tủ quần áo rồi vùi mũi vào tấm chăn được gấp gọn gàng. Tấm chăn bà từng dùng vẫn còn vương vấn mùi của bà.
“Đành phải bảo Giám đốc đắp chăn của mình thôi.”
Dù lò sưởi đang hoạt động hết công suất thì cũng không thể để khách ngủ mà không có lấy một tấm chăn được.
Seo Su Hyeon quét dọn và lau lại phòng khách một lần nữa dù chiều đã dọn rồi, sau đó chuyển nệm và chăn đã trải sẵn trong phòng ngủ ra đó. Dù sao cũng là phòng khách nên không thể có cảm giác ấm cúng được, nhưng trông vẫn còn tốt hơn là không có gì.
“Boksil à. Trải chăn lông rồi ngủ chắc cũng không sao đâu nhỉ?”
Cậu nghĩ nếu trải một tấm chăn lông dày lên trên tấm đệm điện thì chắc cũng tạm ổn. Tuy có hơi tiếc vì không có chiếc chăn bông nặng trịch nhưng chắc sẽ không lạnh đâu.
Như hiểu được lời cậu nói, Boksil vểnh tai rồi đi đến nằm cạnh chiếc gối, cuộn tròn người lại.
Còn cần chuẩn bị thêm gì nữa không nhỉ… Cậu đang nhìn quanh phòng khách đầy chăn gối mà phân vân thì Gi Tae Yeon mở cửa phòng tắm bước ra. Mái tóc của chú ấy vẫn còn chưa được sấy khô.
“Chú thấy quần áo có ổn không ạ?”
“Đẹp không?”
Seo Su Hyeon nhìn chiếc áo phông ôm sát lồng ngực người đàn ông rồi mân mê ngón tay. Làm gì có quần áo nam cỡ lớn trong nhà này. May mắn là còn có chiếc áo phông nhận được làm quà từ hai năm trước nên cậu đã đưa nó cho chú ấy, nhưng không ngờ nó lại bó sát đến mức này.
‘Mình mặc thì rộng thùng thình nên cứ nghĩ là chú ấy sẽ vừa….’
Món quà sinh nhật nhận được từ một người anh cùng xóm giờ đã lên Seoul lập nghiệp thì quá lớn so với cậu. Người anh đó thấy cậu mặc thử rồi bảo rằng dù đó là kiểu áo mặc rộng nhưng không ngờ lại rộng đến thế và nói sẽ đổi cho cậu, nhưng Seo Su Hyeon thấy phiền phức nên đã từ chối rồi giữ lại chiếc áo.
Cậu nhớ rằng chiếc áo phông ngắn tay đơn giản đó vốn rộng đến mức lộ cả xương quai xanh, nên cứ nghĩ người đàn ông này mặc sẽ vừa vặn phần nào, nào ngờ nó chẳng đẹp gì mà lại dính sát vào người như áo bó vậy.
“Đẹp mà chú?”
Thế nhưng Seo Su Hyeon lại trơ trẽn đáp. Có lẽ vì thân hình chú ấy vốn đẹp nên trông cũng không đến nỗi khó coi.
Áo cũng không quá chật, vậy thì mức độ này chắc cũng không tệ lắm đâu nhỉ? Cậu từ từ hạ ánh mắt xuống rồi giật mình.
Bộ đồ thể thao mà cậu đưa cho người đàn ông cùng với chiếc áo phông cũng là đồ nhận được từ người anh cùng xóm kia. Đó là chiếc quần mà anh ấy đã mua nhầm cỡ rồi định vứt đi vì lười trả hàng, nên cậu đã xin về vì nghĩ rằng có thể dùng làm đồ mặc khi làm việc. Dù anh ấy nói rằng nó quá lớn đối với cậu nên sẽ không mặc được đâu, nhưng cậu vẫn nằng nặc xin nếu anh ấy định vứt đi rồi mang về, cuối cùng thì dù có thắt chặt lưng quần thế nào nó vẫn cứ tụt xuống nên cậu đành vứt nó vào một xó tủ quần áo. Ký ức đó chợt hiện về nên cậu mới lấy nó ra đưa cho chú ấy vài phút trước.
Cậu cũng đã nghĩ rằng có lẽ nó sẽ hơi ngắn so với vóc dáng to lớn kia, nhưng cậu giật mình không phải vì chiếc quần thể thao ngắn hơn dự kiến.
Thứ đó… có phải là thứ mình đang đoán không nhỉ? Seo Su Hyeon cẩn trọng hỏi.
“Tôi đưa đồ lót rồi mà sao chú không mặc ạ?”
“Tại nó nhỏ quá, cu bị kẹt. Mà sao cậu vẫn còn đứng đó thế? Chú ngủ nude đấy. Muốn ngắm cu người lớn à?”
“A, không ạ! Chú ngủ ở đây nhé. Công tắc đèn ở đằng kia ạ. Chúc chú ngủ ngon.”
Seo Su Hyeon đáp lại lia lịa rồi nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đóng cửa kéo lại. Tim cậu đập thình thịch vì đã nhìn thấy một hình dạng quá đỗi kinh ngạc, phải ôm lấy Boksil một lúc lâu thì mới có thể bình tĩnh lại được.
“Hà…”
Không biết cậu đã trấn an trái tim đang kinh ngạc trong bao lâu, vừa định nằm xuống tấm chăn lông màu đỏ in hình con hổ thì cánh cửa lại lặng lẽ mở ra không một tiếng động.
“Mấy thứ đó là gì vậy.”
Ánh mắt người đàn ông hướng về tấm chăn lông thô kệch.
“Tiếp đãi khách chu đáo gớm nhỉ?”
“Tôi không sao đâu ạ. Chăn này cũng ấm mà.”
“Tôi không có sở thích giành đồ của trẻ con.”
Gi Tae Yeon khẽ xoay lưng lại, một tay xách cả nệm lẫn chăn lên rồi ném vào trong phòng ngủ.
“Ngủ đi.”
Cửa đóng lại trước cả khi cậu kịp nói rằng mình không sao.
“Ơ…”
Seo Su Hyeon nhìn cánh cửa đóng kín và bộ chăn nệm một cách luân phiên, rồi lồm cồm ngồi dậy. Cậu khẽ mở hé cửa, ló đầu ra thì bắt gặp hình ảnh người đàn ông đang định cởi áo phông, dường như thật sự có ý định cởi trần đi ngủ. Cậu đã cố mở cửa thật khẽ, nhưng dường như chú ấy đã cảm nhận được sự hiện diện nên quay đầu lại.
“Sao?”
Seo Su Hyeon cố gắng không nhìn vào những thớ cơ cuồn cuộn gớm ghiếc kia rồi mở lời.
“Chú có muốn ngủ cùng không ạ?”
Gi Tae Yeon nhướng mày.
“Chúc chú ngủ ngon.”
“Ừ, tôi sẽ ngủ ngon.”
Seo Su Hyeon từ từ nhắm mắt lại. Đã lâu lắm rồi mới ngủ cùng ai đó nên cậu cứ nghĩ sẽ ngượng ngùng lắm, vậy mà lại thấy ổn hơn mình tưởng. Có lẽ là vì bộ nệm và chăn khá rộng rãi. Bà cậu đã đặt làm bộ nệm và chăn cỡ lớn để có thể ngủ một cách thoải mái nhất, dù có nằm dang tay dang chân thì vẫn còn thừa chỗ.
‘Cảm giác cũng tốt thật.’
Bên cạnh gối là tiếng thở đều đều của Boksil vọng lại, ngoài cửa sổ là màn đêm sâu thẳm với tiếng tuyết rơi tích tụ dần.
‘Chắc là vì trong nhà có người.’
Dù ngày mai rồi sẽ lại chỉ còn một mình, nhưng đây quả là một khoảnh khắc bình yên hiếm có.